Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 170

 Q.5 - Chương 3: Nữ Nhân Của Tạp Mễ Nhĩ


 "A~ vị tiểu thư xinh đẹp này, nàng lạc đường sao?" Đang ở thời điểm Thích Ngạo Sương thản nhiên muốn nói ra lời thật lòng của mình thì đột ngột bị thanh âm của một nam nhân cắt đứt. Chỉ là cái thanh âm này, nghe thế nào thế nào cũng thấy không thoải mái. Rõ ràng là thanh âm của một người đàn ông lại mang chút kiều mị.

Kim Liên và Lưu Ly lộ ra vẻ mặt chán ghét, vừa nói ra khỏi miệng xong thì ngay lập tức xuất hiện, trong lòng hai đứa đang mắng hắn là tên ẻo lả. Thích Ngạo Sương theo thanh âm nhìn lại thấy một nam nhân anh tuấn đang dựa vào gốc cây, bày ra một cái tư thế nhìn rất tuấn tú. Màu vàng quăn kia bay bay theo gió, ngũ quan rõ ràng, đôi môi mỏng rất là hấp dẫn, mắt màu xanh dương như nước biển nhìn rất xinh đẹp. Nếu như hắn không có mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt thì người đàn ông này từ bên ngoài nhìn vào là cực kỳ hoàn mỹ, chắc còn là người trong lòng của rất nhiều thiếu nữ. Rất khó tưởng tượng thanh âm vừa rồi là do hắn phát ra. Dĩ nhiên, người này chính là Mễ Tu Vương trong miệng Kim Liên mới nhắc đến.

"Đúng vậy a~ ta lạc đường, nơi này là nơi nào?" Thích Ngạo Sương nhìn Mễ Tu Vương, khẽ mỉm cười nhẹ giọng hỏi.

Nụ cười này phong tình, làm cho Mễ Tu Vương ngẩn ngơ, thiếu chút nữa trượt khỏi thân cây.

Kim Liên và Lưu Ly co rút khóe miệng, Kim Liên nhỏ giọng nói: "Để ý đến hắn làm hả mẹ?"

"Ta hiện tại lại không thể bay, con còn bắt ta đi bộ đến tòa thành kia, nơi đó chắc cách nơi này rất xa. Có một kẻ sẵn lòng, việc gì mà không dùng?" Thích Ngạo Sương môi không động, từ trong kẽ răng nặn ra những lời này.

"Bà bà anh minh." Lưu Ly vừa nghe, vui vẻ ra mặt khích lệ . Sắc mặt Kim Liên biến đổi, trong lòng của nó chợt dâng lên cảm giác xấu. Nó cảm giác về sau mình sẽ rất thê thảm, Lưu Ly theo mẹ thì chỉ có họ mấy cái tư tưởng xấu xa thôi, khẳng định chắc chắn, là tuyệt đối chắc chắn!

"Nơi này là hoa viên của ta. Tiểu thư ngươi từ đâu tới đây?" mắt của Mễ Tu Vương không chớp lấy một cái, tham lam quan sát tất cả của Thích Ngạo Sương. Thật là một báu vật nhân gian.

"Ta từ trong khe hở thời không bị văng ra đây." Thích Ngạo Sương nói thật.

"A, thật là quá bất hạnh." Mễ Tu Vương làm ra một bộ dạng đau lòng. Thật ra thì hắn cũng sớm đã cảm thấy. Có một cỗ không gian đang giao động, nên hắn tới đây tra xét. Khi hắn thấy mấy người Thích Ngạo Sương liền đoán được đối phương nhất định là từ vị diện khác ngoài ý muốn tới chỗ này. Nhưng vẫn muốn hỏi xem đối phương trả lời thế nào, giờ Thích Ngạo Sương nói thật làm cho hắn có thêm mấy phần hảo cảm với nàng.

"Tiểu thư, ta còn chưa có thỉnh giáo tên của nàng, ta thật sự là quá thất lễ. Tên của ta là Mễ Tu." Mễ Tu Vương mỉm cười đi lên trước .

"Ta tên là Thích Ngạo Sương." Thích Ngạo Sương lần nữa mỉm cười gật đầu.

"Nếu như tiểu thư không ngại, hãy đến phủ ta nghỉ ngơi, rồi cho ta biết xem nàng định đi đâu có được hay không." Mễ Tu vương mời mọc.

"Vậy thì phiền toái ngài." Thích Ngạo Sương cũng không từ chối mỉm cười gật đầu.

Mễ Tu Vương xoay người vỗ tay một cái, nơi xa vang lên âm thanh đinh đng, đợi đi gần, Thích Ngạo Sương và hai đứa một hàng ba người sáu con mắt đang trừng lơn, đây là cái gì? Hai con tuần lộc kéo một chiếc xe hồng phấn, toàn bộ phía sau là hoa hồng. Thích Ngạo Sương lạnh đến buồn nôn, nàng chợt hiểu người đàn ông này không chỉ sắc, mà là sắc cực phẩm.

"Ngạo Sương tiểu thư, xin mời." Mễ Tu vương mỉm cười làm động tác mời.

Thích Ngạo Sương gật đầu cười, nhấc chân lên xe nai. Kim Liên và Lưu Ly cũng từ phía sau bò lên. Mễ Tu Vương thấy Kim Liên và Lưu Ly, nháy mắt, nghi ngờ hỏi: "Hai đứa bé là …..?"

Kim Liên và Lưu Ly vừa nghe lời này liền nổi giận, giờ hắn mới nhìn thấy bọn nó! Trong mắt của hắn từ đầu tới đuôi cũng chỉ thấy được Thích Ngạo Sương mà thôi.

"Nàng là mẹ ta, ngươi nói chúng ta là ai?" Kim Liên thở phì phò toát ra một câu.

Mễ Tu Vương hóa đá, đứng tại chỗ há hốc miệng. Sau đó hắn lại rất mau khôi phục sắc mặt bình thường, cười híp mắt gật đầu một cái. Bởi vì hắn nhìn thấu Chân Thân của Kim Liên và Lưu Ly! Cái hai tên Tiểu Gia Hỏa này cũng không phải là loài người, như vậy thì khẳng định không phải là con của vị tiểu thư này.

"Ha ha, đi thôi." Mễ Tu Vương cũng chen lên xe, làm cho Kim Liên một hồi xem thường. Hai con tuần lộc xuất phát, dọc theo đường đi Thích Ngạo Sương thưởng thức cảnh đẹp chung quanh. Nhìn cảnh tượng chung quanh, lòng của nàng bình ổn lại.

Dần dần, một tòa cung điện trắng như tuyết xuất hiện. Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc cũng từ xa tới gần.

"Hậu cung khổng lồ." Kim Liên nhỏ giọng nói thầm một câu.

Mễ Tu Vương làm bộ không nghe thấy, vẫn như cũ mỉm cười nhìn phía trước mặt.

Cuối cùng đã tới trước cung điện, xe nai ngừng lại. Một đám nữ nhân vốn là đang chơi đùa ở gần suối phun, nghe thấy tiếng động thì toàn bộ chạy tới. Thích Ngạo Sương quan sát, thật đúng là cảnh tượng bao la, người loại gì cũng có. Tóc vàng, tóc tím , tóc đỏ , da trắng , da đen, vóc người nhỏ nhắn, hoặc thân hình cao lớn một chút, chậc chậc, thật đúng là đầy đủ hết. Nhưng là họ có một điểm giống nhau chính là trên mặt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

"Vương, ngài đã về rồi."

"Vương, tối nay ngài nói đến nghe ta đàn."

"Vương, này tối mai là đến lượt ta."

Thanh âm ồn ào đem Mễ Tu Vương Bao vây. Thích Ngạo Sương nhìn một màn này cảm thán, một người đàn ông có hai nữ nhân đã nhức đầu, có ba nữ nhân thì ví tiền phải lớn, có bốn nữ nhân trở lên, đó chính là bản lĩnh lớn rồi.

Vậy mà Mễ Tu vương này, có dung mạo, có địa vị, có nhiều nữ nhân, thủ đoạn càng thêm hạng nhất. Bởi vì có nữ phát hiện ra nàng, vui mừng hô: "Ah, Vương lại mang tỷ muội về sao?" Sau đó tất cả nữ nhân đều chạy đến chỗ Thích Ngạo Sương.

"Muội muội, vương là đàn ông tốt nhất thiên hạ. . . . ."

"Đúng vậy a~muội muội, muội ở lại đây đi. Cùng chúng ta làm bạn. . . . . ."

"Muội muội, cuộc sống nơi này là hạnh phúc nhất."

Mễ Tu Vương hài lòng cười nhìn bên này, Thích Ngạo Sương cũng không nói chuyện, chỉ là trầm mặc mỉm cười. Kim Liên và Lưu Ly lúc này lên tiếng: "Các ngươi xong chưa ? Chúng ta và mẹ chỉ là đi ngang qua đây thôi, còn muốn tìm phụ thân cho chúng ta à!"

Mẹ, phụ thân! Hai từ này làm cho đám nữ nhân im bặt. Nhưng là cũng chỉ là an tĩnh một hồi.

"A ——!" Tiếng thét chói tai thiếu chút làm thủng màng nhĩ Thích Ngạo Sương. Sau đó mấy nữ nhân kia bộ mặt điên cuồng, mới vừa rồi dịu dàng mà giờ bộ mặt trừng lớn, mắt mở to, ngồi chồm hỗm mà nhìn Lưu Ly và Kim Liên.

"Đứa bé thật là đáng yêu! Để cho ta bế Bảo Bảo!"

"Ta ôm trước, ta trước!"

. . . . . . . . . . . . Trường hợp này quá hỗn loạn lên, Thích Ngạo Sương mỉm cười với Kim Liên và Lưu Ly nét mặt ra vẻ “ Các con tự cầu nhiều phúc vào” rồi cùng Mễ Tu Vương ngang nhiên đi luôn.

"Để cho nàng chê cười." thanh âm Mễ Tu Vương vẫn ẻo lả như vậy.

"Không có việc gì." Thích Ngạo Sương cười cười, đi theo Mễ Tu Vương vào cung điện. Trong cung điện tất cả người hầu đều là nữ nhân, không có một nam nhân nào tồn tại.

Mễ Tu vương dẫn Thích Ngạo Sương tới một căn phòng xa hoa rồi kêu thị nữ bưng trà.

"Ngươi và Tạp Mễ Nhĩ là quan hệ như thế nào?" Thích Ngạo Sương mới vừa ngồi xuống, sắc mặt Mễ Tu Vương không phải dáng vẻ hì hì như lúc nãy, mà là nghiêm túc khác thường.

"Hả?" Thích Ngạo Sương hứng thú nâng trà lên nhấp một ngụm, nhìn Mễ Tu Vương nhưng không có trả lời ngay.

"Hai đứa bé kia, trên người lực lượng bọn họ, ta đã thấy qua trên người Tạp Mễ Nhĩ." Mễ Tu Vương lúc này mới nói ra căn cứ của hắn, "Ngươi, biết Tạp Mễ Nhĩ?"

"Đúng vậy a~" Thích Ngạo Sương gật đầu, để ly trà xuống.

"Ngươi và hắn là quan hệ thế nào?" Mễ Tu vương lúc này lại có tí khẩn trương.

"Ta thích nhất là trà hoa hồng hắn ngâm chế." Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, trả lời như vậy.

Sắc mặt của Mễ Tu vương lại thay đổi hoàn toàn, thậm chí có chút sợ hãi. Cô gái trước mắt này lại cùng Tạo Mễ Nhĩ có quan hệ tốt vậy. May mà mới vừa rồi mình còn mềm mỏng với nàng ta!

Thích Ngạo Sương nhìn có chút nghi ngờ, khẽ hí mắt nói: "Ngươi hình như rất sợ Tạp Mễ Nhĩ. . . . . . Chẳng lẽ hắn đã làm gì ngươi sao?"

"Hắn, hắn không cần làm cái gì cả, sự hiện hữu của hắn sẽ làm ọi người cảm thấy sợ hãi. Không có lý do gì cả." Mễ Tu vương cau mày nặng nề nói. Nhưng trong lòng đau khổ. Tạp Mễ Nhĩ, thân phậnbí ẩn, chỉ cảm thấy hắn thần bí khó lường, mà thái độ của Thiên Vương đối với hắn là rất cung kính, rất tôn trọng. Bình thường Tạp Mễ Nhĩ thỉnh thoảng sẽ tham dự một vài bữa tiệc, nhưng là đều là trầm mặc ít nói, thỉnh thoảng dịu dàng cười cười. Nhưng nụ cười đó làm cho bọn họ không rét mà run. Người như vậy lại có thể pha trà cho Thích Ngạo Sương! Nghĩ cũng không dám nghĩ. Chẳng lẽ, nàng ta là nữ nhân của Tạp Mễ Nhĩ? ! Mễ Tu Vương bị chính ý nghĩ của mình dọa hết hồn. Nhưng là cũng không phải là không thể!

Thích Ngạo Sương sửng sốt, đây là cái gì lý do. Tạp Mễ Nhĩ ở cái thế giới này thật sự là đáng sợ như vậy sao?

"Ta muốn tìm hắn. Còn có những bằng hữu khác nữa." Thích Ngạo Sương mở miệng nói thẳng ra mục đích của mình.

"Ngươi nghĩ tìm được hắn sao?" Mễ Tu vương đứng lên, " Đoạn thời gian trước hắn đột nhiên biến mất, nhưng là hắn thường mất tích như vậy. Nghe nói hắn là đi ra ngoài du ngoạn. Khó tìm. Những người khác ta có thể giúp ngươi tìm, nói một chút đặc điểm đặc biệt đi."

"Ngươi, tại sao nguyện ý giúp ta?" Thích Ngạo Sương ngược lại cảm thấy kỳ quái. Mễ Tu Vương lần đầu tiên gặp mặt, không có bất kỳ giao tình gì, nhưng mà đối phương lại nguyện ý trợ giúp nàng.

Mễ Tu Vương mắt trợn trắng, trong lòng nghĩ, vì Tạp Mễ Nhĩ pha trà cho ngươi uống chứ sao.Nhưng không dám nói ra

"Không tại sao, chính là suy nghĩ muốn giúp vậy thôi." Mễ Tu Vương nói ra cái lý do chẳng hề thuyết phục.

Thích Ngạo Sương cũng không nghiên cứu kỹ, mà là miêu tả dáng vẻ bề ngoài của mọi người cho hắn biết. Lãnh Lăng Vân thì nàng miêu tả hai lần, là nam tử áo trắng, hoặc nam tử tóc tím.

"Cái thế giới này rất lớn, ta sẽ nhờ sáu vị Vương kia giúp đỡ nữa. Điều này cần một đoạn thời gian rất dài. Trong khoảng thời gian này ngươi trước hết cứ ở đây đã." Mễ Tu vương nói xong có chút ngượng ngùng cười cười, "Dĩ nhiên, ta sẽ không an bài ngươi và sủng vật của ta ở chung."

Thích Ngạo Sương cũng cười cười, không nói gì. Mễ Tu vương bây giờ nhìn Thích Ngạo Sương cười không bao giờ dám mơ tưởng gì nữa rồi. Nói giỡn sao, là người của Tạp Mễ Nhĩ, hắn làm sao dám nhúng chàm được, nghĩ cũng không được nghĩ!

Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là an nguy của mọi người. Mặc dù nàng biết cơ hội tìm được họ ở đây là rất nhỏ nhoi, nhưng nhỏ nàng cũng phải thử.



Q.5 - Chương 4: Tất Cả Đều Là Thiên Định


 Ở trong cung điện của Mễ Tu Vương, Thích Ngạo Sương nhàm chán trải qua ngày chờ đợi tin tức của Mễ Tu vương. Vậy mà chưa chờ được tin tức nàng quan tâm, mà lại có một tin tức làm cho nàng kinh ngạc .

"Ngươi nói là Bạch Vương trong thất Vương tạo phản đã giết chết Thiên Vương?" Thích Ngạo Sương nhìn mặt Mễ Tu vương trầm như nước xác nhận lại tin tức.

"Đúng vậy, Bạch Vương tạo phản, giết Thiên vương, không biết dùng biện pháp gì hấp thu tất cả lực lượng của Thiên Vương. Hiện tại hắn muốn thống trị toàn bộ thế giới." Mễ Tu vương trầm giọng nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Hiện tại hắn cho ngươi lựa chọn thần phục hay phản kháng?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.

"Không. Là trực tiếp giết chết." Mễ Tu vương cười khổ, tiếp tục nói, "Căn bản cũng không đợi chúng ta có cơ hội thần phục. Bạch vương trở thànhThiên vương, hắn muốn nằm vùng thế lực của mình. Hơn nữa, Bạch vương trở thành Thiên vương, Bạch Vương mới cũng sẽ xuất hiện. Còn lại Lục vương một khi cùng mới Bạch vương gặp nhau, có thể mở ra Tu La chi ấn, tiêu diệt Thiên vương."

"Vậy các ngươi trước kia sao không tạo phản, tiêu diệt Thiên Vương trước?" Thích Ngạo Sương thuận miệng hỏi.

" Đúng, nhưng mà chúng ta không thể." Mễ Tu vương trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, có mấy phần dịu dàng, "Thiên vương, rất tốt."

Thích Ngạo Sương không nói gì, bởi vì nàng nhìn ra Mễ Tu Vương và Thiên Vương quan hệ rất tốt. Bởi vì ánh mắt của Mễ Tu vương có chút phiêu hốt, từ từ hiện lên ưu thương tiếp chuyển biến thành tức giận: "Ta thật sự không thể ngờ rằng, Bạch vương lại có thể xuống tay giết chết Thiên vương! Hắn rõ ràng cùng Thiên vương có quan hệ rất tốt. Mỗi một năm tiệc rượu hai người đều uống say như chết, có lúc thậm chí ôm nhau mà cười. Tại sao Bạch vương lại làm vậy? ! Tại sao, tại sao? !" Mễ Tu vương nói xong lời cuối cùng đã tức giận không thể tự kiềm chế, nắm đấm nện thẳng xuống bàn.

“Vấn đề này, ngươi tự mình hỏi hắn không phải tốt hơn sao?" Thích Ngạo Sương trầm giọng nói.

"Ta là muốn đích thân hỏi, hơn nữa là đích thân làm thịt hắn." Sắc mặt của Mễ Tu vương lạnh xuống, đứng lên nói, "Ngạo Sương tiểu thư, ta muốn lên đường, đi cùng mấy người khác. Chúng ta phải tìm Bạch vương mới, mở ra Tu La chi ấn, đánh chết Thiên vương." Mễ Tu vương lúc nói lời này đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn.

"Cho nên?" Thích Ngạo Sương thoáng chút đăm chiêu.

"Cho nên ở đây tất cả mọi người đều phải phân tán. Ta không muốn Thiên Vương xuống tay với cả những người bình thường. Còn ngươi, ngươi có muốn cùng ta khởi hành không? Và cả dự định của ngươi nữa?" Mễ Tu vương trầm giọng hỏi.

"Ta đương nhiên là đi theo ngươi. Ta hiện tại lực lượng đã yếu không nói, nhưng mục đích của ta là Điện Thiên Vương, ngươi cảm thấy bây giờ Thiên vương sẽ thân thân ái ái mời ta vào đó sao?" Thích Ngạo Sương trả lời "Đi theo bên cạnh ngươi dầu gì ngươi sẽ giúp ta, có hộ vệ miễn phí, tội gì không đi?"

Mễ Tu vương có chút im lặng, tiếp gật đầu một cái: "Tốt, vậy chúng ta chuẩn bị lên đường đi. Còn nữa, chúng ta phải chú ý ẩn núp hành tung, Thiên vương bây giờ đang ở phái người lùng bắt chúng ta."

"Đã hiểu" Thích Ngạo Sương gật đầu. Thân phận của nàng bây giờ căn bản là con cá nhỏ thôi, đáng nói gì chứ.

"Vậy thì chuẩn bị một chút đi." Mễ Tu vương có chút mệt mỏi nói.

"Đồ của ta để ở trong Nhẫn Không Gian." Thích Ngạo Sương trả lời, tiếp nghi ngờ hỏi, " Vậy các thủ hạ của ngươi, ngươi định sắp xếp sao?"

"Còn có thể thế nào được, nếu như người của Thiên Vương đến thì chỉ có thể phục tùng mà thôi." Mễ Tu vương than thở "Ta không muốn bọn họ bị bất kỳ tổn thương nào. Mà bọn họ chia ra trông coi lãnh địa nhỏ, Thiên vương hẳn là sẽ không làm khó bọn họ. Còn đối với chúng ta thì hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt."

"Ngươi là một lãnh tụ tốt." Thích Ngạo Sương nhìn mặt của Mễ Tu vương có chút đau thương, một câu đó của nàng là phát ra từ nội tâm. Mặc dù người này nói chuyện có chút ẻo lả, hơn nữa nhìn rất sắc, nhưng nội tâm cũng mềm mại hiền lành.

"Ha ha, tất nhiên ta là người tốt mà” Mễ Tu vương nói xong câu này liền không nói thêm lời, mà là xoay người phất tay nói, "Buổi tối ta ở cửa đại điện chờ ngươi, ta còn có chuyện phải xử lý."

“Được, chớ suy nghĩ quá nhiều, có một ngày tất cả đều sẽ khôi phục nguyên dạng ." Thích Ngạo Sương hướng về phía bóng lưng Mễ Tu vương an ủi.

Mễ Tu vương chỉ là phất tay một cái, không nói gì thêm.

Rất nhanh, trong cung điện liền ồn ào lên, có tiếng khóc, có tiếng ồn ào, tiếng bước chân dồn dập. Thích Ngạo Sương tựa vào cây cột, nhìn cung điện biến hóa, trong lòng cảm khái. Vào lúc này là có thể nhìn ra tâm lý của mỗi người rồi. Quả nhiên là hoạn nạn thấy chân tình. Có nữ người khóc rống không muốn rời Mễ Tu vương mà đi, cũng có cầm theo tài sản chạy thục mạng. Nhân tính a~, Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu cảm thán.

"Mẹ! Mễ Tu vương, thật ra thì cũng không tệ lắm." Kim Liên xuất hiện ở bên người Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng than thở nói.

"Đúng vậy, bắt đầu ta còn rất ghét hắn, cảm thấy hắn nói chuyện thật buồn nôn. Không ngờ hắn lại là một người tình nghĩa." Lưu Ly cũng ra ngoài, nàng trên lưng của Kim Liên, hai tay vòng qua cổ Kim Liên, rướn người lên nhìn tình cảnh hỗn loạn.

"Ta rất ngạc nhiên thì ra Thiên Vương là người như vậy." Thích Ngạo Sương lại bỏ lại như vậy câu. Có thể để cho Mễ Tu vương sùng bái như thế, chắc cũng là một người cực kì dịu dàng lương thiện mà thôi.

"Mẹ phải nắm chặt thời gian khôi phục lực lượng đi thôi. Luôn như vậy con thật chẳng có cảm giác an toàn." Kim Liên cong môi kháng nghị.

"Ngươi là nam nhân mà lại còn nói lời như thế." Lưu Ly vươn tay níu lấy miệng Kim Liên, kéo mạnh làm cho Kim Liên đau đến nhe răng trợn mắt.

"Ta hiện tại liền để cho nàng biết ta có phải nam nhân hay không" Kim Liên nói xong, liền lôi kéo Lưu Ly cùng nhau biến mất không thấy gì nữa. Thích Ngạo Sương buồn cười lắc đầu.( Khụ khụ ~~ cái này là sao nha ..* cười đê tiện*)

Bóng đêm dần dần phủ xuống, trong cung điện dần dần vắng vẻ , cuối cùng một màn tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió ô ô tại trong cung điện vang vọng. Thích Ngạo Sương đứng ở cây cột vừa nhìn Mễ Tu vương đang chán chường, nhẹ nhàng than thở.

"Mễ Tu vương, tất cả đều là nhất thời. Là của ngươi sẽ là của ngươi, tất nhiên đi rồi sẽ trở lại. Không phải ngươi, ngươi ép ở lại cuối cùng cũng sẽ bỏ ngươi đi thôi. Hiện tại có cơ hội, ngươi phải phân biệt rõ cái gì của ngươi, cái gì không phải." Thích Ngạo Sương lên tiếng an ủi.

"Là của ta cuối cùng là của ta, không phải của ta cuối cùng sẽ rời đi. . . . . ." Mễ Tu vương lẩm bẩm lời của Thích Ngạo Sương, ánh mắt có chút mê mang.

“Trước kia có nhiều thứ che mắt ngươi, giờ không phải đã rõ ràng rồi sao?" Thích Ngạo Sương cười cười hỏi.

Ánh mắt của Mễ Tu vương dần dần trong suốt, hiểu Thích Ngạo Sương muốn nói gì, từ từ ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương nói: "Ta đã hiểu, cám ơn ngươi."

"Không cần cám ơn, đi thôi, lên đường, ta còn muốn ngươi giúp ta tìm người." Thích Ngạo Sương nở nụ cười, "Ngươi mà cứ chán chường như thế thì người gặp nguy hiểm sẽ là ta đó nha."

Mễ Tu vương mỉm cười: "Thích Ngạo Sương, mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi. Tên của ta không phải Mễ Tu vương, tên của ta là Mễ Tu Tư."

"Tốt, Mễ Tu Tư, đi thôi, lên đường." Thích Ngạo Sương hướng về phía Mễ Tu Tư cười cười, hai người cứ như vậy đi ra khỏi đại điện.

Mễ Tu Tư đứng ở đại điện bên ngoài xoay người nhìn đại điện, Thích Ngạo Sương cho là Mễ Tu Tư những kỉ niệm ở đây, vì vậy đứng không nhúc nhích chờ đợi. Nhưng lại từ từ trợn to hai mắt, nhìn Mễ Tu Tư đang đọc chú ngữ, hai bên cung điện chậm rãi đưa ra một cái không gian trong suốt chụp lấy cung điện, từ từ khép lại. Tiếp đó là tiếng ùng ùng, cung điện từ từ bị vùi lấp.

Thích Ngạo Sương nhìn trợn mắt hốc mồm, cho đến Mễ Tu Tư quay lại, Mễ Tu Tư cười cười: "Cung điện của ta chính là thiết kế như thế, có thể biến thành cung điện dưới lòng đất. Hoặc là di chuyển lên không trung, nhưng mà tốc độ của nó hơi chậm."

"Các ngươi mỗi Vương có một cung điện đều có nét độc đáo riêng sao?" Thích Ngạo Sương kinh ngạc.

"Đúng." Mễ Tu Tư gật đầu một cái, "Đi thôi. Ta vẫn quên nói cho ngươi biết, Bên cạnh Nguyệt Vương là một người trẻ tuổi, rất giống một bằng hữu mà ngươi mô tả. Hắn có một mái tóc màu đỏ, am hiểu nhất là Phong Hệ ma pháp. Ta cảm thấy Nguyệt Vương cho là hắn có tiền đồ vô hạn, muốn đem hắn buồi dưỡng thêm."

"Là Phong Dật hiên!" Thích Ngạo Sương kích động hô lên.

"Hình như đúng là tên này. Nguyệt Vương tiền nhiệm muốn thu nhận hắn nhưng mà hắn nói có chuyện quan trọng phải làm. Nguyệt Vương tức giận, đem hắn ném vào trong không gian tu hành." Mễ Tu Tư thấy Thích Ngạo Sương trên khẩn trương vội vàng trấn an nói, "Không phải lo lắng. Cái không gian kia không có bất kỳ nguy hiểm gì, ngược lại là nơi tu hành rất tốt. Chúng ta bây giờ chính là đang đi tìm Nguyệt Vương, trước cùng hắn hội hợp cùng đến chỗ Ly Vương, đó là lãnh địa xa nhất cũng là an toàn nhất." Mễ Tu Tư nói tới chỗ này lại thở dài.

"Nguyệt Vương vẫn còn ở trong cung điện của hắn? Đây chẳng phải là mục tiêu rất rõ ràng?" Thích Ngạo Sương lo lắng hỏi.

"Không, Nguyệt Vương đã giàn xếp tốt tất cả." Mễ Tu Tư nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy chúng ta làm sao tụ họp với Phong Dật hiên đây? Phong Dật hiên sẽ như thế nào?" Thích Ngạo Sương quan tâm nhất là cái này. Bởi vì Phong Dật Hiên giống nàng, lực lượng chắc cũng mất hơn nửa.

"Ngươi không phải lo lắng. Không gian tu hành của Nguyệt Vương có thể mang theo người. Không đúng, nó chỉ là một cái vòng tay thôi, có thể mang theo." Mễ Tu Tư giải thích. Thích Ngạo Sương vừa nghe lời này cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ là, chúng ta cũng nhất định phải nhanh. Tìm được Nguyệt Vương vội vàng cùng các Vương khác tụ họp, Bạch vương mới ra đời ở đâu, thời gian nào chúng ta đều không biết được! Cái này điểm chết người!" Mễ Tu Tư vừa nghĩ tới vấn đề mấu chốt nhất, đau cả đầu.

"Trở thành Bạch vương có điều kiện gì sao?" Thích Ngạo Sương hỏi.

"Không có. Cứ như vậy không giải thích được . . . . . ." Mễ Tu Tư nói đến đây sắc mặt càng khó coi "Nghe nói tất cả đều là Thiên Định. Mẹ kiếp! Cái gì gọi là Thiên Định? Chúng ta làm sao biết đi đâu tìm mới Bạch vương đây!" Mễ Tu Tư càng nói càng tức giận.

Thích Ngạo Sương lại có chút nghi hoặc rồi, Thiên Định là sao? Tất cả đều là Thiên Định? Là có ý gì
phan 135Q4
phan 136
phan 137
phan 138
phan 139
phan 140
phan 141
phan 142
phan 143
phan 144
phan 145
phan 146
phan 147
phan 148
phan 149
phan 150
phan 151
phan 152
phan 153
phan 154
phan 155
phan 156
phan 157
phan 158
phan 159
phan 160
phan 161
phan 162
phan 163
phan 164
phan 165
phan 166
phan 167
phan 168
phan 169 Q5
phan 171
phan 172
phan 173
phan 174
phan 175
phan 176
phan 177
phan 178
phan 179
phan 180
phan 181
phan 182
phan 183
phan 184
List Quyen 4-5
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .